CHƯƠNG 8: KHÔN LỚN TRONG ĐẤNG CHRIST
- Lời Giới -Thiệu
- TỰA
- CHƯƠNG 1: LÒNG BÁC ÁI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
- CHƯƠNG 2: CẦN CÓ MỘT ĐẤNG CỨU THẾ:
- CHƯƠNG 3: SỰ ĂN NĂN
- CHƯƠNG 4: SỰ XƯNG TỘI
- CHƯƠNG 5: SỰ DÂNG MÌNH
- CHƯƠNG 6: ĐỨC TIN VÀ SỰ TIẾP NHẬN
- CHƯƠNG 7: DẤU HIỆU MÔN ĐỒ
- CHƯƠNG 8: KHÔN LỚN TRONG ĐẤNG CHRIST
- CHƯƠNG 9: VIỆC LÀM VÀ SỰ SỐNG
- CHƯƠNG 10: HIỂU BIẾT ĐỨC CHƯA TRỜI
- CHƯƠNG 11: ĐẶC ÂN CẦU NGUYỆN:
- CHƯƠNG 12: PHẢI LÀM SAO VỚI MỐI NGHI NGỜ?
- CHƯƠNG 13: VUI MỪNG TRONG CHÚA
Search Results
- Results
- Related
- Featured
- Weighted Relevancy
- Content Sequence
- Relevancy
- Earliest First
- Latest First
- Exact Match First, Root Words Second
- Exact word match
- Root word match
- EGW Collections
- All collections
- Lifetime Works (1845-1917)
- Compilations (1918-present)
- Adventist Pioneer Library
- My Bible
- Dictionary
- Reference
- Short
- Long
- Paragraph
No results.
EGW Extras
Directory
CHƯƠNG 8: KHÔN LỚN TRONG ĐẤNG CHRIST
KINH-THÁNH ví sự thay-đổi tâm hồn để trở nên con — cái Đức Chúa Trời như một sự sanh-nở. Việc ấy cũng được so — sánh với hột giống nẩy mầm trên mảnh đất của người làm vườn. Những người mới trở lại đạo cũng giống như vậy. Họ chẳng khác nào “những đứa trẻ mới sanh”, để “lớn lên” để được tầm thước vóc-giạc trọn-vẹn của Đấng Christ. 1 Phi-e-rơ 2:2; Ê-phê-sô 4:13. Họ cũng như hột giống gieo trên cánh đồng, phải lớn lên và đơm bông kết trái. Tiên-tri Ê-sai nói rằng: “Họ sẽ được gọi là cây của sự công-bình, là cây Giê-hô-va đã trồng để được vinh-hiển.” Ê-sai 61:3. Những ví-dụ nầy được rút từ thiên-nhiên để giúp chúng ta hiểu rõ hơn những chân-lý nhiệm-mầu của đời sống thiêng-liêng.CDG 101.1
Hết thảy sự khôn-ngoan và khéo-léo của con người cũng không thể nào tạo nên sự sống cho một vật rất nhỏ trong vạn-vật được. Cây — cỏ và thú- vật sống được là nhờ sự sống của Đức Chúa Trời ban ra cho chúng. Cũng một thể ấy, nhờ sự sống từ Đức Chúa Trời ban ra mà lòng người mới có được sự sống thiêng-liêng. Nếu một người không được “sanh lại từ trên cao”, người không thể nào dự phần được vào sự sống mà Đấng Christ đã xuống thế để ban-bố ra.CDG 102.1
Sống thế nào, lớn lên cũng thế ấy. Chính Đức Chúa Trời làm cho nụ nở hoa và hoa biến thành trái. Cũng chính quyền-năng của Ngài đã làm cho hột giống nẩy mầm và phát-triển “đầu là cây, kế là bông, đoạn bông kết thành hột.” Mác 4:28. Tiên- tri Ô-sê nói về dân Y-sơ-ra-ên rằng: “Nó trổ hoa như bông huệ”. Chúng nó sẽ tinh lại như cây lúa. Chúng nó sẽ trồ hoa như cây nho.” Ô-sê 14:5,7. Đức Chúa Jêsus cũng khuyên-giục chúng ta nên “xem hoa huệ mọc lên như thế nào.” Lu-ca 12:27. Cây- cối và hoa cỏ mọc lên không phải nhờ nơi sự lo- lắng, bồn-chồn và sức cố-gắng của chúng, nhưng bởi tiếp-nhận những cái mà Đức Chúa Trời đã cung-cấp để có lợi cho chúng. Một hài-nhi không phải bởi sự lo-Iắng hoặc sức-lực riêng của nó mà lớn lên. Chính bạn cũng không thể nào trông-cậy vào sự lo-toàn và gắng sức của mình mà có được sự lớn lên trong mặt thiêng-liêng. Cây-cỏ và con trẻ thâu-nhận những sự vật quanh chúng đã được tạo nên để phục-vụ cho chúng như: không-khí, ánh- nắng và lương-thực. Những món quà nhưng không nầy của thiên-nhiên đã sanh lợi cho con trẻ và cây- côi thế nào, thì Đấng Christ cũng đối với những ai trông — cậy nơi Ngài một thế ấy. Ngài là “sự sáng đời đời”, là “mặt trời và cái khiên của họ”, Ê-sai 60.19; Thi-thiên 84:11. Chúa sẽ như là “sương móc cho dân Y-sơ-ra-ên “. Ngài sẽ như “mưa trên cỏ mới phát” Ô-sê 14:5; Thi-thiên 72;6. Ngài là nước sông, là “bánh từ trên trời giáng xuống, ban sự sống cho thế-gỉan.” Giăng 6:33.CDG 102.2
Món quà vô giá mà Đức Chúa Trời ban cho thế-gian là Con Ngài, đã bao-trùm thế-gian bằng ân-điển cũng thực-hữu như không-khí vận — hành quanh địa-cầu vậy. Mọi ai muốn hấp-thụ không- khí làm cho sống nầy sẽ sống và lớn lên theo tầm-thước vóc-gíạc trọn-vẹn của Đấng Christ.CDG 103.1
Như hoa thường xoay hướng về mặt trời, nhờ tia sáng kia mà được nẩy-nở tươi — thắm và cân — đối, chúng ta cũng cần phải hướng lòng về Mặt Trời Công-Bình, để luồng sáng thiêng-thượng chiếu giọi trên ta, hầu cho bản - tánh của chúng ta sẽ được phát — triển như bản — tánh của Đấng Christ.CDG 103.2
Đức Chúa Jêsus cũng giảng-dạy như thế khi Ngài phán rằng: Hãy cứ ở trong Ta thì Ta sẽ ở trong các con. Như nhánh nho, nếu không dính vào gốc nho, thì không tự mình kết-quả được, cùng một lẽ ấy, nếu các con chẳng cứ ở trong Ta, thì cũng chẳng kết-quả được. Vì ngoài Ta, các con chẳng làm chi được.” Giăng 15:4,5.CDG 104.1
Muốn sống một đời sống nên thánh, bạn phải trông cậy nơi Đấng Christ, cũng như nhánh cây nếu muốn lớn và sanh trái phải tùy thuộc vào thân cây vậy. Ngoài Chúa, bạn không thể có một sự sống, bạn sẽ không có năng — lực để chống-trả sự cám-dỗ và lớn lên trong ân-điển và thánh-khiết. Nếu ở trong Chúa, bạn sẽ kết-quả. Nhờ sự sống của Ngài tiếp cho, bạn sẽ không tàn-úa và không phải không thể sanh trái được. Bấy giờ bạn như cây trồng gần dòng nước trong vậy.CDG 104.2
Có nhiều người lại tin rằng họ phải tự mình lo một phần trong công-việc nầy. Họ đã tin Đấng Christ trong việc tha-tội, nay lại gắng sức để sống theo đường ngay lẽ phải. Nhưng mọi cố-gắng như vậy chi đưa đến thất-bại mà thôi. Đức Chúa Jêsus đã phán: “Ngoài Ta, các con chẳng làm gì được.” Sự lớn khôn của chúng ta trong ân-điển, sự vui- mừng, sự lợi-ích của ta thảy đều trông-cậy vào sự hiệp nhứt với Đấng Christ. Chính do sự thông- công với Ngài từng ngày, từng giờ, cũng do sự nương — náu trong Ngài mà chúng ta được khôn- lớn trong ân-điển. Đức Chúa Jêsus không phải chỉ là cội-rễ, mà cũng là cuối-cùng của đức-tin chúng ta. Lúc nào cũng phải có Chúa trước hết và sau hết mọi sự. Ngài ở với chúng ta không phải chỉ có đầu và cuối đoạn đường đời, nhưng lại ở trong mọi bước đi nữa. Đa-vít đã nói: “Tôi hằng để Đức Giê-hô-va đứng ở trước mặt tôi; tôi chẳng hề bị rung-động, vì Ngài ở bên hữu tôi.” Thi-thiên 16:8.CDG 104.3
Bạn có thể hỏi: “Làm thế nào tôi nương-náu trong Đấng Christ được? Cũng y như cách bạn tiếp-nhận Ngài ở buổi ban đầu vậy. “Anh em đã nhận Đức Chúa Jêsus-Christ thế nào, thì hãy bước đi trong Ngài thế ấy.” “Người công-bình của ta sẽ cậy đức-tin mà sống.” Cô-lô-se 2;6; Hê-bơ-rơ 10:38. Bạn đã dâng mình cho Đức Chúa Trời để thuộc về Chúa hoàn-toàn, để hầu việc và vâng-phục Ngài, và nhận Đức Chúa Jêsus làm Cứu-Chúa mình. Bạn không thể nào tự chuộc lấy tội-lỗi hay biến-đổi lòng mình được, nhưng bởi dâng mình cho Chúa trọn-vẹn, bạn tin rằng Đức Chúa Trời vì Đức Chúa Jêsus-Christ mà làm mọi điều đó cho bạn. Bởi đức- tin mà bạn thuộc về Đấng Christ, cũng bởi đức- tin mà bạn lớn khôn trong Ngài. Bạn hiến-dâng hết thảy—tấm lòng, ý-chí, sự phục-vụ—hiến bạn trọn- vẹn cho Ngài để vâng-phục theo mọi điều-kiện của Ngài; rồi bạn phải nhận hết thảy — Đấng Christ, sự trọn-lành của nguồn ơn để ghi chặt trong lòng, để làm nguồn năng, sự công-bình và là nguồn cứu- trợ đời-đời cho bạn — tức để nhờ Ngài ban cho bạn đủ sức để vâng-phục Ngài vậy.CDG 105.1
Buổi sáng sớm hãy hiến mình cho Chúa; đó là điều bạn phải lo làm trước nhất. Bạn hãy cầu- nguyện như vậy: “Đức Chúa Trời ôi! xin nhận con như là vật sỡ-hữu Ngài. Con xin dâng mọi chương- trình hoạt-động của con nơi chân Ngài. Xin Chúa ngày nay cứ dùng con trong công-việc Ngài. Nguyện Chúa ở với con và mọi công-việc của con đều sẽ được thực — hiện trong Chúa.” Đây phải là công việc hằng ngày. Mỗi buổi sáng hãy hiến-dâng mình cho Chúa trong ngày ấy. Hãy dâng mọi kế-hoạch cho Chúa để thực-hiện hoặc xóa bò tùy theo sự an-bài mà Ngài sẽ chỉ-định. Bằng cách ấy mỗi ngày bạn có thể hiến mình trong tay Chúa, và đời sống bạn càng ngày càng được nhào — nặn theo hình-ảnh của Đấng Christ.CDG 106.1
Đời sống trong Đức Chúa Jesus là đời sống đầy thanh-tịnh, Có thể bạn không có cái cảm-giác xao-động khoái-trá; nhưng phải là một niềm trông — cậy bền-vững và thơ-thái. Niềm hy-vọng của bạn không phải tự đặt trong chính cá-nhân bạn, mà là trong Đấng Christ. Sự yếu-đuối của bạn đã kết- hợp với năng-lực của Chúa, sự ngu-dốt của bạn được ở trong sự khôn-ngoan của Ngài, sự mỏng- manh của bạn đã kết chặt trong nguồn năng bền- vững của Ngài rồi. Vì cớ đó, bạn không nên tự nhìn lấy mình, không nên để tâm-trí lo việc riêng của mình mà phải nhìn lên Đấng Christ. Tư-tưởng của bạn phải đặt trên lòng bác-ái, trên nét mỹ-lệ và trọn-lành của bản-tánh Ngài. Đấng Christ trong sự hy-sinh, Đấng Christ trong sự khiêm-nhường, Đấng Christ trong sự trong-sạch và thánh-khiết, Đấng Christ trong tình yêu vô-đối—phải là những đề-tài cho linh-hồn chiêm-ngưỡng. Chính bởi yêu- mến Ngài, noi gương Ngài và hoàn-toàn trông-cậy Ngài mà bạn được biến-đổi theo hình-ảnh Ngài vậy.CDG 106.2
Đức Chúa Jêsus phán: ” Hãy ở trong Ta “Những lời nói nầy có ngụ-ý một sự yên-nghĩ, vững- vàng và tin-cậy. Lại nữa, Chúa khuyên-mời chúng ta: “Hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho các con được yên- nghỉ.” Ma-thi-ơ 21:28. Tác-giả Thi-thiên cũng bày- tỏ một ý ấy qua những lời nầy: “Hãy yên-tịnh trước mặt Đức Giê-hô-va, và chờ-đợi Ngài.” Thi — thiên 37:7. Ê-sai quả-quyêt: “Các ngươi sẽ được rỗi, là trở lại và yên-nghỉ”. Ê-sai 30:15. Sự yên-nghỉ ấy không tìm thấy trong sự bất-động, vì lời khuyên- nài của Đấng Cứu-Thế đến lời hứa yên-nghỉ kết chặt với lời kêu — gọi làm việc: “Hãy gánh lấy ách của Ta... thì linh-hồn các con sẽ được yên- nghỉ.” Ma-thi-ơ 11:29. Người nào yên-nghỉ trọn- vẹn trong Đấng Christ sẽ vô-cùng hăng — hái và linh-hoạt làm việc Chúa.CDG 107.1
Khi tinh-thần cứ chăm về mình, tức lìa-bỏ Đấng Christ là nguồn-gốc của sức-lực và sự sống. Vì cớ đó Sa-tan luôn luôn cố-gắng làm cho người ta không còn chú-ý đến Đấng Christ nữa, và làm trở-ngại sự liên-kết và thông công của họ với Chúa. Những khoái-lạc ở đời, lo-lắng về việc mưu-sinh cùng những ưu-tư phiền-muộn, những lỗi-lầm của kẻ khác, cả những lỗi-lầm và kém-khuyết của mình nữa. là những điểm mà Sa-tân cố gây ra để người ta không còn tập-trung tư-tưởng đến Chúa nữa. Đừng để bị mắc bẫy của ma-quỉ. Có nhiều người thành-tâm thật ý, ước-ao được sống cho Đức Chúa Trời, nhưng cũng thường bị ma-quỉ lèo-lái để chú ý vào lỗi-lầm và yếu-đuối của mình, hầu phân-rẽ họ với Đấng Christ để nó toàn thắng. Chớ đặt mình làm trung — tâm của vũ-trụ và cứ mải lo-âu e-sợ không biết mình có được cứu hay không. Mọi điều ấy chi làm cho linh-hồn ta lìa khỏi Nguồn năng của mình thôi. Hãy giao-phó linh-hồn bạn cho Chúa gìn- giữ và vững tin nơi Ngài. Hãy nói và suy-tưởng về Đấng Christ. Hãy để cái tôi biến mất trong Ngài. Hãy gạt-bỏ sự nghi-ngờ và đánh tan lòng lo sợ- của bạn đi. Hãy cùng với sứ-đồ Phao-lô mà nói rằng: “Tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi: nay tôi còn sống trong xác- thịt, ấy là tôi sống trong đức-tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi, và phó chính mình Ngài vì tôi.” Ga-la tỉ 2:20. Hãy an-nghỉ trong Đức Chúa Trời. Ngài có thể giữ trọn mọi sự mà bạn giao- phó cho Ngài. Nếu bạn tự đặt trọn mình vào bàn tay Chúa, Ngài sẽ nhờ Đấng yêu-thương đưa bạn đến đắc-thắng vẹn-toàn.CDG 108.1
Khi Đấng Christ mang lấy bản chất của con người vào Ngài, Chúa đã kết chặt loài người vào với Ngài bởi mối dây yêu-thương không một sức- lực nào có thể bứt đứt được, chỉ trừ con người không muốn ở trong Ngài thôi. Sa-tan luôn luôn dụ-dỗ chúng ta để bứt bỏ sợi dây kia, để chúng ta phân-rẽ hắn với Đức Chúa Trời. Đây là điểm mà chúng ta cần lưu-ý, tranh-đấu, khẩn-cầu để không còn bất-cứ điều gì có thể làm cho chúng ta chọn một chủ khác, vì chúng ta có trọn quyền hành-động trên vấn-đề nầy. Chúng ta hãy chăm nhìn lên Đấng Christ thì Ngài sẽ gìn — giữ chúng ta. Chỉ nhìn lên Đức Chúa Jêsus thì ta được an- toàn. Không có cái gì có thể kéo chúng ta ra khỏi bàn tay Chúa. Luôn luôn ngắm trông Chúa, chúng ta sẽ “hóa nên cùng một ảnh-tượng Ngài, từ vinh-hiển qua vinh-hiển, như bởi Ngài, là Thánh- Linh.” 2 Cô-rinh-tô 3:18.CDG 109.1
Các môn-đồ đầu-tiên trở nên giống như Chúa là bằng cách ấy. Khi họ nghe lời của Đức Chúa Jêsus, họ cảm thấy cần đến Ngài. Họ tìm — kiếm, gặp được, và theo Ngài. Họ cũng ở chung với Chúa trong nhà, nơi bàn tiệc, trong phòng riêng cũng như ngoài đồng. Họ theo Ngài như học trò theo thầy, hằng ngày thâu-nhận những bài học lẽ-thật thánh — khiết được thốt ra từ miệng Chúa. Họ ngưỡng-vọng Chúa như tôi-tớ đối với chủ, để học- hỏi nhiệm-vụ họ phải thi-hành. Các môn-đồ xưa cũng chỉ là người “yếu-đuối như chúng ta”, Gia- cơ 5:17. Họ cũng phải tranh-đấu với tội-lỗi y như chúng ta ngày nay. Để sống cuộc đời nên thánh, họ cũng cần ân-điển Chúa như chúng ta vậy.CDG 110.1
Chính sứ-đồ Giăng, người rất được yêu-quí và là người phản-chiếu hình-ảnh của Đấng Cứu-Thế trọn-vẹn nhứt, không phải tự-nhiên mà được cá- tánh đáng chuộng ấy. Ông vốn là người nóng-nảy, háo-thắng, kiêu-căng và rất hung-dữ một khi bị tổn- thương. Nhưng khi bản-tánh của Đấng Thánh đã bày-tỏ trong ông, ông tự nhìn thấy sự kém-khuyết của minh nên rất hổ-thẹn. Sức-lực và kiên-nhẫn, quyền-năng và mềm-mại, oai-nghi và dịu-dàng là những nét ông ngắm xem mỗi ngày trong Con Đức Chúa Trời làm cho tâm-hồn ông đầy mến-phục và ưu-ái. Lòng ông càng ngày càng hướng về Chúa hơn cho đến khi ông không còn nhìn thấy cái “tôi” nữa mà chỉ thấy tình bác-ái sâu rộng của Chúa mình thôi. Tánh hay chống-cự, sự háo-thắng, nông-nổi đều qui-phục dưới quyền-năng nhào-nặn của Đấng Christ. Tấm lòng của ông nhờ quyền-phép tái-sanh của Đấng Christ mà đổi mới. Năng-lực của tình yêu Đấng Christ đã cải-hóa cá-tánh của ông. Đó là kết-quả hẳn-nhiên của việc liên-kết với Đấng Christ. Khi Đấng Christ ngự vào lòng ông, cả bản-chất của ông đều thay-đổi. Thánh-Linh của Đấng Christ, tình yêu của Ngài làm lắng-dịu lòng ông, chiếm lấy linh-hồn, nâng cao tư-tưởng và khát-vọng của ông hướng về Đức Chúa Trời và thiên-đàng.CDG 110.2
Sau khi Chúa thăng-thiên, các môn-đồ thấy như Chúa vẫn còn ở với họ. Sự hiện-diện ấy quá rõ-rệt, đầy tình yêu và bác — ái. Đức Chúa Jêsus, Đấng Cứu-Thế, là Đấng đã từng bước đi, từng nói chuyện, từng cầu-nguyện với họ, là Đấng đã thốt ra lời an-ủi cùng nêu hy-vọng cho lòng họ, đã được cất khỏi họ mà lên thiên — đàng trong khi miệng Ngài vẫn còn thốt ra sứ — mạng bình — an. Trong khi đám mây thiên-sứ vây phủ tiếp-rước Ngài, lời Chúa còn vang lại tai các môn-đồ: “Này, Ta thường ở cùng các con luôn cho đến tận-thế.” Ma — thi — ơ 28:20. Ngài vẫn giữ hình-thể của loài người mà lên trời. Các môn-đồ biết rằng Ngài đã ở trước ngôi Đức Chúa Cha rồi, nhưng vẫn còn là Bạn thiết và là Cứu-Chúa của họ; rằng tình-cảm sâu-xa của Ngài không hề thay-đổi và Ngài vẫn còn kể như mình đang ở giữa vòng nhân — loại đầy khổ-đau. Ngài đem công-lao huyết-báu của Ngài mà dâng Đức Chúa Cha, chỉ cho Cha xem vết-tích còn lưu lại trên bàn tay, bàn chân như là ký-ức của cái giá mà Ngài phải trả để cứu-chuộc nhân-loại. Họ biết rằng Ngài lên trời để chuẩn-bị chỗ ở cho họ, và chắc-chắn Ngài sẽ trở lại đem họ đi với Ngài.CDG 111.1
Sau khi Chúa thăng-thiên, các môn-đồ họp lại cùng nhau với lòng nóng — nảy và nhơn-danh Đức Chúa Jêsus mà trình — bày thỉnh-nguyện lên Đức Chúa Cha.CDG 112.1
Họ kính-cẩn quì xuống cầu-nguyện, nhắc lại lời bảo-đảm của Chúa: “Điều chi các con sẽ cầu xin nơi Cha, thì Ngài sẽ nhơn danh Ta mà ban cho các con. Đến bây giờ mà các con chưa từng nhơn-danh Ta mà cầu xin điều chi hết. Hãy cầu xin đi, các con sẽ được, hầu cho sự vui-mừng các con được trọn-vẹn.” Giăng 16:23,24. Họ giơ bàn tay đức-tin càng cao hơn với lập luận mạnh — mẽ rằng: “Đức Chúa Jêsus là Đấng đã chết, và cũng đã sống lại nữa, Ngài đang ngự bên hữu Đức Chúa Trời, cầu-nguyện thế cho chúng ta.” Rô-ma 8:34.CDG 112.2
Đến ngày lễ Ngũ-tuần, Đấng An-ủi đến cùng họ, tức là Đấng mà Đức Chúa Jêsus đã phán rằng: “Ta đi là ích-lợi cho các con; vì nếu Ta không đi, Đấng Yên-ủi không đến cùng các con đâu; song nếu Ta đi, thì Ta sẽ sai Ngài đến.” Giăng 16:7. Kể từ đó Đấng Christ ngự luôn trong lòng con cái Ngài qua Đức Thánh-Linh. Sự liên-lạc của họ với Đức Chúa Jêsus càng gần-gũi hơn cả khi Ngài còn sống trên đất với họ. Sự sáng, tình yêu và quyền-năng của Đức Chúa Jêsus cảm-hóa để bày- tỏ ra, nên những kẻ nhìn thấy họ đều “lấy làm lạ, lại nhận biết họ đã từng ở với Đức Chúa Jêsus.” Công-vụ Các Sứ-đồ 4:13.CDG 113.1
Tất cả những gì Chúa đối-đãi với các môn- đồ khi xưa, Ngài cũng đối — đãi với con — cái Ngài hôm nay thế ấy; vì trong khi cầu-nguyện với các môn-đồ lần cuối — cùng, Ngài đã phán: “Ấy chẳng những vì họ mà Con cầu — xin thôi đâu, nhưng cũng vì kẻ sẽ nghe lời họ mà tin đến Con nữa.” Giăng 17:20.CDG 113.2
Đức Chúa Jêsus đã cầu-nguyện cho chúng ta và Ngài xin rằng chúng ta có thể hiệp làm một cũng như Ngài đã hiệp làm một với Đức Chúa Cha. Thật là một sự liên-kết tuyệt — đẹp! Đấng Cứu-Thế đã tự nói về mình rằng: “Con chẳng tự mình làm việc gì được. Ấy là Cha ở trong Ta, chính Ngài làm trọn việc riêng của Ngài.” Giăng 5:19; 14:10. Như thế Đấng Christ ở trong lòng chúng ta, Ngài sẽ khiến chúng ta “vừa muốn vừa làm theo ý tốt Ngài.” Phi — líp 2:13. Chúng ta sẽ hành-động như chính Ngài hành-động. Chúng ta cũng bày-tỏ tình-thân như Chúa đã bày-tỏ. Bởi đó chúng ta cứ yêu-mến Chúa và ở trong Ngài, thì “trong mọi việc chúng ta đều được thêm lên trong Đấng làm đầu, tức là Đấng Christ.” Ê-phê- sô 4; 15.CDG 114.1