CHƯƠNG 9: VIỆC LÀM VÀ SỰ SỐNG
- Lời Giới -Thiệu
- TỰA
- CHƯƠNG 1: LÒNG BÁC ÁI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
- CHƯƠNG 2: CẦN CÓ MỘT ĐẤNG CỨU THẾ:
- CHƯƠNG 3: SỰ ĂN NĂN
- CHƯƠNG 4: SỰ XƯNG TỘI
- CHƯƠNG 5: SỰ DÂNG MÌNH
- CHƯƠNG 6: ĐỨC TIN VÀ SỰ TIẾP NHẬN
- CHƯƠNG 7: DẤU HIỆU MÔN ĐỒ
- CHƯƠNG 8: KHÔN LỚN TRONG ĐẤNG CHRIST
- CHƯƠNG 9: VIỆC LÀM VÀ SỰ SỐNG
- CHƯƠNG 10: HIỂU BIẾT ĐỨC CHƯA TRỜI
- CHƯƠNG 11: ĐẶC ÂN CẦU NGUYỆN:
- CHƯƠNG 12: PHẢI LÀM SAO VỚI MỐI NGHI NGỜ?
- CHƯƠNG 13: VUI MỪNG TRONG CHÚA
Search Results
- Results
- Related
- Featured
- Weighted Relevancy
- Content Sequence
- Relevancy
- Earliest First
- Latest First
- Exact Match First, Root Words Second
- Exact word match
- Root word match
- EGW Collections
- All collections
- Lifetime Works (1845-1917)
- Compilations (1918-present)
- Adventist Pioneer Library
- My Bible
- Dictionary
- Reference
- Short
- Long
- Paragraph
No results.
EGW Extras
Directory
CHƯƠNG 9: VIỆC LÀM VÀ SỰ SỐNG
ĐỨC Chúa Trời là nguồn-gốc của sự sống, sự sáng và là niềm vui của vũ-trụ. Ơn-phước của Ngài tuôn — tràn cho loài thọ — tạo chẳng khác nào tia nắng thoát đi từ mặt trời và dòng nước cuộn chảy ra từ nguồn sự sống muôn đời. Và bất-cứ nơi nào nguồn sống của Chúa có ở trong lòng người, nó lại đổ ra cho kẻ khác với tình yêu và ân-huệ.CDG 115.1
Niềm vui của Đấng Cứu-Thế là nâng-cao và cứu-chuộc con người tội-lỗi. Để làm việc ấy, Ngài không kể mạng sống của Ngài là quí, nhưng sẵn- sàng mang lấy thập-tự, khinh điều sỉ-nhục. Vì vậy thiên-sứ lúc nào cũng tham-gia hoạt-động để đem nguồn hạnh-phúc cho kẻ khác. Đây cũng là niềm vui của thiên-binh. Những con người ích-kỷ cho việc phục-vụ những người đói rách, kém phẩm-trật và giai-cấp hơn mình là việc nhục-nhã; nhưng đó lại là công-việc làm của thiên sứ vô-tội. Tinh-thần hy-sinh đầy yêu-thương của Đấng Christ là tinh- thần ở trên trời và đó cũng là yếu-tố của hạnh- phúc trên thiên-đàng vậy. Kẻ theo Chúa phải có tinh-thần như vậy, và đó cũng là việc làm của họ.CDG 115.2
Khi tình yêu của Đấng Christ ghi-tạc vào lòng người, nó như mùi hương ngào-ngạt tòa ra không có cách nào giấu-kín được. Tất-cả những người nào tiếp-xúc với ta cũng đều cảm thấy cái ảnh-hưởng thánh khiết ấy. Tinh-thần của Đấng Christ ở trong tâm-hồn chẳng khác nào dòng suối giữa sa-mạc, tuôn chảy tưới mát và làm tươi-tỉnh mọi người nào đến gần, làm cho người sắp chết-mất ước muốn được giải khát với dòng nước sự sống ấy.CDG 116.1
Tình yêu đối với Đấng Christ thể-hiện trong việc khao khát hầu việc như Ngài đã hầu việc, để đem ân-phước đến và nâng-cao nhân-loại. Tình yêu ấy sẽ đưa ta đến thương-yêu, mềm-mỏng, triều mến loài thọ — tạo của Cha chúng ta ở trên trời.CDG 116.2
Cuộc sống của Đấng Cứu-Thế ở trên đất không phải nhàn hạ hay sống cho cá-nhân mình, nhưng Ngài phải làm việc khổ-nhọc cách nhẫn-nại, hết lòng, cố-gắng không ngừng để cứu-chuộc nhân- loại chết-mất trong tội-lỗi. Từ máng cỏ đến núi sọ, Ngài dấn bước trên con đường hy-sinh, không hề tìm cách thoái-thác công-việc khó-khăn, những cuộc hành-trình khổ-nhọc, những mối lo-âu vất- vả làm cho Ngài đến kiệt — quệ. Ngài nhìn-nhận: “Con-Người đã đến không phải để người ta hầu việc mình, song để mình hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc nhiều người.” Ma-thi-ơ 20:28. Đây chính là mục-đích trọng-đại của đời Ngài. Mọi việc khác đều là phụ-thuộc thôi. Thức-ăn và thức-uống của Ngài chính là làm theo ý-muốn của Đức Chúa Trời và hoàn-thành công-việc của Ngài. Trong công việc làm của Ngài không hề xen lẫn “bản-ngã” và tư-lợi.CDG 116.3
Vì vậy những người dự phần trong ân-điển của Đấng Christ, sẽ sẵn-sàng để nhận bất-cứ một sự hy-sinh nào hầu cho những người khác mà Chúa đã chết thay cho rồi sẽ được chia — sớt ân-tứ thiên- thượng. Họ sẵn-sàng làm bất cứ việc gì để tạo thế- gian đẹp đẽ hơn vì họ sống trong ấy. Tinh-thần hy- sinh nầy là kết-quả hẳn-nhiên của một linh-hồn hoán-cải thật sự. Khi vừa tìm gặp Đức Chúa Jêsus, người ấy liền ôm-ấp một hoài-bảo trong lòng là bày-tỏ cho người khác Đức Chúa Jêsus là bạn quí mà mình mới tìm gặp. Người không thể nào giấu kín lẽ-thật cứu-rỗi và làm nên thánh. Nếu chúng ta mặc lấy sự công-bình của Đấng Christ và niềm vui của Đức Thánh — Linh ngự đầy-dẫy ở trong lòng, chúng ta không thể giữ lấy sự bình-an riêng cho mình được. Nếu chúng ta đã nếm thử và thấy rằng Đức Chúa Trời là tốt lành, chúng ta chắc- chắn sẽ đi kể lại cho người khác nghe. Cũng như Phi-líp khi tìm được Đấng Cứu-Thế, chúng ta thỉnh-mời những người khác cùng đến với Ngài. Chúng ta sẽ tìm đủ mọi cách để trình-bày cho họ thấy điều khả-ái của Đức Chúa Jêsus cùng thế-giới thực-hữu ở tương-lai mà hiện nay mắt ta chưa thấy được. Chúng ta sẽ thật lòng khao-khát noi theo con đường của Chúa, cũng sẽ hết lòng mong- muốn những kẻ ở xung quanh chúng ta cùng ngắm trông “Chiên Con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội-lỗi thế-gian đi.” Giăng 1:29.CDG 117.1
Những ơn-phước mà chúng ta cố-gắng đem đến cho kẻ khác cũng đổ lại trên chúng ta. Chính-mục- đích của Đức Chúa Trời là để cho chúng ta được dự phần hoạt-động trong chương-trình cứu — rỗi của Ngài. Ngài đã ban cho con người cơ-hội được dự phần vào bản-tánh thiên-thượng, để họ lại thông truyền ơn-phước cho người đồng-loại. Đây là cái vinh-dự cao-quí nhất, là niềm vui trọng-đại nhất mà Đức Chúa Trời ban xuống cho con người. Những người dự phần trong công-tác bác-ái nầy đều được đưa đến gần Đấng Tạo-Hóa mình nhứt.CDG 118.1
Đức Chúa Trời có thể phó — thác công-việc truyền-bá tin-lành cùng công-tác bác-ái cho thiên- sứ đảm — nhiệm. Ngài cũng có thể dùng những phương — tiện khác để hoàn-thành mục-đích Ngài. Nhưng bởi tình yêu vô-cùng mà Ngài chọn chúng ta làm kẻ đồng — công với Ngài, với Đấng Christ và thiên-binh, hầu cho chúng ta có thể chia-sớt ân-phước, niềm vui, sự tiến-tới trong mặt thiêng- liêng, là kết-quả của chức-vụ bất vụ-lợi nầy.CDG 119.1
Qua sự thông-công với Ngài trong thương-khó mà chúng ta hiểu biết Ngài nhiều hơn. Mọi hành- động vị-tha để đem lợi-ích cho kẻ khác sẽ tăng- cường tinh-thần từ — thiện trong tâm-hồn của kẻ thi-thố, càng liên-kết người ấy chặt-chẽ với Đấng Cứu-Thế hơn, là Đấng “vốn giàu, đã tự làm nên nghèo, hầu cho bởi sự nghèo của Ngài mà chúng ta được nên giàu.” 2 Cô — rinh-tô 8:9. Chỉ khi nào chúng ta hoàn — thành mục — đích thiên — thượng trong việc sáng-tạo chúng ta, bây giờ sự sống đối với chúng ta mới thật là nguồn phước.CDG 119.2
Nếu bạn ra hầu việc như Đấng Christ chỉ-định cho mọi người theo Ngài phải làm để cứu-vớt linh- hồn về cho Ngài, bạn sẽ cảm thấy rằng mình cần một kinh-nghiệm sâu-xa cùng với một sự hiểu biết rộng-rãi hơn về những sự thánh, bạn cũng cảm thấy đói-khát về sự công-bình vậy. Bạn sẽ kêu-van cùng Đức Chúa Trời, đức tin của bạn sẽ vững- chắc hơn và linh-hồn bạn sẽ thỏa-mãn nơi nguồn cứu-rỗi. Những trở-lực và thử-thách mà bạn gặp sẽ thúc-đẩy bạn học-hỏi Kinh — Thánh và cầu — nguyện. Bạn sẽ lớn lên trong ân — điển cùng sự hiểu — biết về Đấng Christ, và sẽ được một kinh- nghiệm phong-phú hơn.CDG 119.3
Tinh-thần hầu việc bất vụ-lợi sẽ giúp ta thêm chiều sâu, vững-vàng, được có bản-tánh đáng mến như Đấng Christ, là cũng đem đến cho ta sự bình- an và phước-hạnh. Ước-vọng của ta sẽ thanh-cao. Lòng ta không còn chỗ cho sự biếng-nhác hay tư- kỷ. Những kẻ nào đem thi-thố ân điển của Đấng Christ sẽ được khôn lớn và mạnh-mẻ để hầu việc Đức Chúa Trời. Họ sẽ có được tri-giác thiêng- liêng rõ-ràng hơn, và đức-tin vững-chắc càng khôn lớn và sẽ thêm quyền-lực trong lời cầu-nguyện. Thánh-Linh của Đức Chúa Trời hành-động trong lòng họ, gây nên những tiết-điệu hòa-hợp của tâm- hồn để đáp — ứng với sự tiếp-xúc thiêng-thượng, Những ai hy-sinh để phục-vụ vì lợi-ích của kẻ khác tức đang hoạt-động cho chính sự cứu-rỗi của mình.CDG 120.1
Cách duy nhứt để lớn lên trong ân-điển là tận tâm làm việc mà Chúa đã phó-thác cho ta, phải dùng hết khả — năng để giúp-đỡ những kẻ cần sự cứu-giúp của chúng ta. Do tập-rèn mà có sức lực và hoạt-động chính là điều-kiện sống. Những ai muốn duy-trì đời sống tín — giáo mà chỉ ngồi đợi thừa hưởng ân-điển chớ không làm gì cho Đấng Christ cả, chằng khác nào kẻ muốn ăn mà không muốn làm việc. Trong thế-giới thiêng-liêng cũng như trong thế-giới vật-chất, việc như vậy chỉ đem đến hư-hoại và tàn-phế mà thôi. Một người không muốn xử-dụng tay chân, chẳng bao lâu sẽ không còn dùng chúng được nữa. Cũng một thể ấy, người tín-giáo không xử-dụng năng-lực mà Đức Chúa Trời ban cho, không thể lớn lên trong Đấng Christ, nhưng sẽ mất mọi sức-lực mà mình đã có.CDG 120.2
Hội-thánh của Đấng Christ là phương-tiện đã được Đức Chúa Trời chỉ-định lo việc cứu-rỗi con người. Sứ-mạng của hội thánh là đem truyền tin- lành cho cả thế-gian mà nhiệm-vụ được đặt trên mọi Cơ đốc-đồ. Mọi người đều phải tận-dụng tài năng và phương-tiện của mình để làm xong lệnh truyền của Đấng Cứu Thế. Tình-yêu Đấng Christ đã bày-tỏ cho chúng ta làm cho chúng ta trở nên người mắc nợ đối với những người chưa biết đến Ngài. Sự sáng mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta không phải chỉ-dành riêng cho mình đâu, mà là chiếu giọi lại cho người khác nữa.CDG 121.1
Nếu môn-đồ Đấng Christ làm trọn bổn-phận mình, thì sẽ có hàng ngàn người rao giảng tin-lành cho xứ ngoại thay vì chỉ có một như hiện — tại. Còn những người không đi rao — giảng trực — tiếp được có thể tham-gia ủng-hộ bằng mọi phương- cách với cảm-tình và lời cầu-nguyện. Ngay trong những nước đã tiếp-nhận đạo Chúa sẽ góp việc cứu-rỗi linh-hồn chuyên-cần hơn.CDG 121.2
Chúng ta không cần phải ra xứ ngoài, hay đi khỏi thành-phố nhỏ-hẹp là nơi ta ở để hầu việc Đấng Christ, mà có thể làm việc ngay trong gia- đình, trong hội-thánh, trong vòng những người ta tiếp-xúc hằng ngày hay có dịp giao-thiệp.CDG 122.1
Một phần rất lớn của cuộc đời Đấng Christ khi sống trên đất là làm việc khổ-cực trong xưởng mộc ở Na-xa-rét. Thiên-sứ bảo-vệ theo-dõi mọi bước đường của Chúa Sự Sống khi Ngài cùng đi đường với những nông-dân, những bác nhà-quê mà họ không nhận biết cũng không tôn-vinh Ngài. Khi làm công-việc thấp-kém ở xưởng mộc cũng như khi chữa bịnh hoặc đi trên mặt biển trong cơn bảo-táp ở Ga-li-lê, Ngài đều làm việc hết lòng. Vì vậy trong công-việc hèn-hạ nhứt hay trong địa vị thấp kém nhứt ở đời, chúng ta có thể bước đi và làm việc với Đức Chúa Jêsus.CDG 122.2
Sứ-đồ Phao-lô đã nói: “Ai nấy khi được gọi ở đấng-bậc nào, thì phải ở theo đấng-bậc ấy trước mặt Đức Chúa Trời.” 1 Cô.rinh-tô 7:24. Nếu là thương-gia, bạn phải giao-thương như thế nào để có thể làm hiển-vinh Chúa qua lòng trung-thành của mình. Một người thật lòng theo Chúa sẽ đem tôn-giáo của mình vào mọi việc mình làm để bày-tỏ cho mọi người tinh-thần Đấng Christ. Một người thợ cần-mẫn có thể đại-diện trung-thành cho Đấng đã từng làm công-việc thấp-hèn trong vùng đồi núi Ga-li-lê. Bất-cứ ai mang danh-hiệu Đấng Christ đều phải làm việc như thế nào để những người khác thấy công-việc trọn-lành của mình mà ngợi- khen Đấng Tạo-Hóa và Đấng Cứu-Chuộc mình.CDG 122.3
Có nhiều người tìm cách thối-thoát, không chịu đem năng-khiếu của mình ra hầu việc Chúa, viện lẽ rằng có nhiều người khác tài giỏi hơn mình. Người ta có quan-niệm rằng chỉ có những người tài-năng xuất-chúng mới phải đem tài-lực mình ra lo việc Chúa. Người ta lại tin rằng hạng người nầy được đặc-ân nên được ban cho nhiều khả-năng thì cần phải hầu việc Chúa, còn hạng người kia không được ban cho nhiều khả — năng, dĩ — nhiên không được dự phần vào cũng như không được ban thưởng. Nhưng trong ví — dụ các ta-lâng, Chúa không hề dạy như thế. Khi chủ nhà gọi tôi-tớ đến thì phân-phát công-việc làm cho mỗi người.CDG 123.1
Với tinh-thần yêu-thương, chúng ta có thể làm những công-việc khiêm-nhường nhứt ở đời “như Chúa đã làm.” Cô-lô se 3:23. Nếu tình yêu của Chúa có thể ở trong lòng, ắt nó sẽ lộ ra trong đời sống. Mùi hương dịu-dàng của Đấng Christ sẽ vây phủ chúng ta, ảnh — hưởng của chúng ta sẽ cao-quí và phước-hạnh hơn.CDG 123.2
Bạn không cần chờ-đợi những cơ-hội lớn-lao hoặc đòi-hỏi phải có khả-năng xuất-chúng trước khi bắt tay vào công-việc của Đức Chúa Trời. Bạn cũng khỏi cần lưu-tâm đến việc thế-gian sẽ nghĩ thế nào về bạn. Nếu đời sống hằng ngày của bạn là bằng-chứng của sự trong-sạch và là mối thật tâm của đức-tin bạn, thì những người khác mới tin chắc rằng bạn cố-ý làm điều lành cho họ, bấy giờ mọi cố-gắng của bạn mới không phải là vô-ích đâu.CDG 124.1
Một môn-đồ nghèo-hèn nhứt của Đức Chúa Jêsus có thể là nguồn phước cho kẻ khác. Có thể họ không nhận thấy mình, việc mình làm, một điều lợi-ích đặc-biệt nào cả, nhưng bởi ảnh-hưởng vô-tư của họ, họ đã phát-động những luồng sóng ân-phước cứ càng ngày càng sâu-rộng thêm mà mãi đến ngày ban-thưởng cuối-cùng họ mới biết kêt-quả. Họ có thể không cảm cũng không thấy mình có làm bất-cứ một việc quan-trọng nào. Họ không cần quan-tâm, lo-âu đến việc thành, bại. Họ chỉ im-lìm tiến tới, trung-thành làm tròn nhiệm- vụ Đức Chúa Trời phó-thác cho và đời sống của họ thật không phải là vô-ích. Linh-hồn họ sẽ càng ngày càng lớn lên trong hình-ảnh Đấng Christ. Họ là người đồng-công với Đức Chúa Trời trong đời sống hiện-tại, bởi đó càng xứng — hợp hơn trong nhiệm-vụ quan-trọng, cao-quí hơn ; cùng hưởng được niềm vui không gợn chút mây mù của đời sống tương-lai vậy.CDG 124.2